TaoHun
2015.07.22
Đêm mùa hạ, nhưng sao lại lạnh như vậy ?
Tử Thao ngồi bên khung cửa sổ màu trắng đục điểm xuyến vài vệt màu nguệch ngoạc do cậu lúc buồn buồn lại vẽ lên. Gió rít từng cơn, ù ù bên tai, lạnh rất lạnh. Tử Thao khoác thêm một tầng áo dài, kéo lên sát cổ, nhưng lại không muốn đóng cửa lại. Cơn gió này, rất giống với một người.
Lướt qua cậu một cách vừa vô tình vừa quyến luyến, lại không thể nào nắm bắt.
Cậu không nghĩ được, nhanh như vậy, hôm nay là ba tháng kể từ khi bức thư của ba Hoàng công khai trên mạng xã hội, cũng như cậu đã rời bỏ bọn họ được ba tháng. Ngày mai, cậu sẽ phát hành mini album solo.
Đôi lúc, Tử Thao chỉ muốn tự bóp chết bản thân mình. Làm nhiều việc như vậy, ngay bây giờ đây lại chỉ muốn bình bình an an ngồi bên khung cửa sổ. Ca hát, biểu diễn, phỏng vấn, đóng phim, tất cả đều không muốn quan tâm nữa.
Cậu vô thức cầm lấy điện thoại trên bàn, không dưng muốn online một chút. Tay di di trên màn hình, vô tình nhìn thấy vài bình luận ác ý, lại thấy các fan cố gắng đẩy lùi bình luận đó để chúng trôi đi. Các fan vì cậu mà cố gắng, bản thân cậu cũng nên bớt quan tâm chúng lại.
Vốn định log out, lại vô tình nhìn thấy hình ảnh thân thuộc của người nào đó, hình như là ở sân bay Bắc Kinh hai ngày trước. Tim cậu vì khoảnh khắc hình ảnh đó lướt qua, lại không nghe lời điên cuồng thổn thức.
Cũng đã lâu rồi hai người không có liên lạc.
Bất giác nhớ ai đó mênh mang.
Tử Thao đặt lại điện thoại xuống bàn, không để ý nick kia cũng còn đang sáng, lặng lẽ nhìn cốc cà phê đã nguội từ rất lâu, rồi lại nhìn chiếc áo khoác dày màu xám bạc khoác trên người, không dưng cảm thấy thực ghét nó, ghét như ghét chính bản thân mình. Ấm, ừ, rất ấm, nhưng nó hoàn toàn không giống lại làm cậu nhớ đến ngày trước, khi người kia ôm cậu, ấm áp hơn gấp trăm ngàn lần.
Hơi ấm đó, sau này, liệu có còn được cảm thấy nữa hay không ?
Điện thoại để trên bàn lần nữa lại cầm lên. Cậu vô thức đưa tay lên màn hình di ngón cái, lại theo thói quen khó bỏ ngày trước mà ấn nút gọi vào một số quen thuộc ở đầu danh bạ.
Trước đây là như vậy, khi hai bên K M chia nhau quảng bá, hai người mỗi người một nước, cứ nhớ là lại gọi cho nhau. Bây giờ, dĩ nhiên là không được nữa, nhưng Hoàng Tử Thao vô dụng lại không bỏ được thói quen này.
Đầu dây bên kia vang lên những tiếng “tút tút” đều đều, Tử Thao mới giật mình nhận ra mình vừa gọi cho ai. Biết là không nên, nhưng vẫn không đủ can đảm để lại cho người kia một cuộc gọi nhỡ, sợ người ta đang mệt mỏi lại rước thêm bực bội, bản thân lại không dám gọi đi thêm lần nữa.
Cuộc gọi không ai nghe máy sau một lúc tự động ngắt. Tử Thao ngây ngốc nhìn màn hình tắt lịm, nở ra một nụ cười nhạt.
– Cảm ơn em, vì đã không bắt máy. Anh sợ khi em lên tiếng, bản thân anh gọi đi lại không biết phải nói gì.
Nghĩ đi nghĩ lại nghĩ thế nào cũng thấy cậu thực vô dụng. Sợ sợ sợ, hết sợ cái này đến sợ cái kia, so với Hoàng Tử Thao hảo soái võ thuật điêu luyện khí chất ngời ngời trên sân khấu quả thực không xứng đáng.
***
Thế Huân nằm dài trên chiếc giường lớn, vốn định đi ngủ sớm nhưng lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, đành ôm gối ngồi dậy tựa vào tường online Weibo một chút. Cậu vừa đăng nhập, đã nhìn thấy tài khoản quen thuộc nào đó cũng đang online, ngực thắt lại, cảm giác phi thường khó tả.
Rõ ràng, tùy tiện click vài cái, gõ bàn phím vài câu là có thể liên lạc với nhau, nhưng lại vô cùng khó khăn.
Xoay qua xoay lại mấy cái, nhìn lại nick kia thì thấy đã offline. Thế Huân không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng trong bụng đã âm ỉ chút thất vọng, cũng không muốn online nữa, liền log out.
Hai người, tự tạo ra cho bản thân một bức tường trốn tránh người kia, nhưng cả hai đều không biết. Chỉ biết, giữa bọn họ có một bức tường, một bức tường vô hình không thể nào phá vỡ.
Chuông điện thoại reo lên, Thế Huân hai mắt mở to ngạc nhiên nhìn màn hình. Là Tử Thao gọi cho cậu.
Thế Huân ngồi ngốc nhìn màn hình chớp sáng, vừa hạnh phúc vừa bi thương, đến khi tiếng chuông dừng hẳn mới tự trách mình ngu xuẩn.
– Ngô Thế Huân, mày bị điên rồi. Ngớ ngẩn đến quên cả nghe điện thoại.
Cậu cầm điện thoại xoay đi xoay lại, lật lên lật xuống, cuối cùng cũng quyết định gọi lại.
Đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy, nhưng không nói gì.
“Tử Thao, xin lỗi, ban nãy em bận.”
Phải, bận, bận nhớ anh, bận vì anh mà ngây ngốc.
***
Tử Thao không nghĩ đến chuyện người kia sẽ gọi lại cho mình, nên rất lâu mới có thể bắt máy.
“Tử Thao, xin lỗi, ban nãy em bận.”
Đúng rồi, chính là chất giọng này.
“Anh gọi có chuyện gì không ?”
Chất giọng này, ba tháng rồi, cậu đã tha thiết muốn được nghe.
“Tử Thao, sao không trả lời ?”
Nó thật ngọt ngào, ngọt ngào khiến con tim cậu càng thêm thắt lại..
“Tử Thao…”
“Huân… cứ nói đi, anh muốn nghe giọng em.”
Ngược lại, Thế Huân im lặng một chút, trái tim như bị cào xé đau đớn bởi câu nói vừa rồi từ người nọ. Đầu dây bên kia vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
“Tử Thao… Mấy tháng qua anh như thế nào ?”
“…”
“Ăn uống đầy đủ không ?”
“…”
“Chân khỏi hẳn rồi chứ ?”
“…”
“Đừng im lặng, em cũng muốn nghe giọng anh.”
“…”
“Em biết anh còn nghe máy, phải không ?”
“Huân, anh xin lỗi…”
Đến lượt Thế Huân im lặng.
“Bỏ em đi, lại gọi nói muốn nghe giọng của em…”
“Anh…”
“Anh ích kỉ, nhưng xin em hãy để anh ích kỉ một lần. Một lần và cũng là lần cuối, tuyệt đối không làm phiền em nữa…”
“Tử Thao…”
“Thế Huân, là anh sai, là anh thay đổi. Anh không giống gấu trúc hay làm trò luôn ở bên cạnh em chăm sóc em nữa, không còn là Hoàng Tử Thao của EXO nữa, mà là Hoàng Tử Thao của Thanh Đảo, của một cái gì đó nằm ngoài phạm vi của EXO. Anh không còn là Hoàng Tử Thao em yêu ngày trước nữa, anh không xứng với em…”
“Anh…”
“Anh xin lỗi, khuya vậy còn làm phiền em.”
Một giọt nước mắt từ khóe mi cậu lặng lẽ rơi xuống, trong suốt, như có như không.
“Hoàng Tử Thao, anh không được gác máy.”
“Hửm ?…”
“Em yêu anh, là yêu anh, không phải yêu anh của quá khứ hay anh của hiện tại. Anh là anh, là Hoàng Tử Thao mà em yêu.”
“Thế Huân…”
“Anh, chỉ mỗi việc em yêu anh thôi thì đã đủ xứng đáng rồi, là Hoàng Tử Thao của EXO hay của cái gì đi chăng nữa, thì cũng vẫn là Hoàng Tử Thao của em, biết không ?”
“…”
“Anh có yêu em không ?”
“Anh…”
“Nếu yêu em thì đừng nói những lời như vậy nữa…”
“…”
“Em nghe rất đau, có biết không ?”
“…”
“…”
“Huân, anh xin lỗi, xin lỗi. Đừng khóc, em đừng khóc mà…”
Đầu dây bên kia vẫn vang lên những tiếng hức hức nát lòng.
“Đừng khóc. Sao này mãi mãi anh không nói thế nữa, hứa với em. Đừng khóc nữa…”
Thế Huân nghe hai từ “mãi mãi”, liền cảm thấy an tâm.
“Được… Em không khóc…”
Cậu đưa tay lau hàng nước mắt rơi dài, khuôn miệng nhỏ khẽ nhích lên một chút.
Tử Thao kéo chiếc áo khoác lại, gió ngoài trời đột nhiên không còn lạnh nữa. Phải chăng là do ấm áp từ trái tim ?
Cuộc sống này luôn vô tình, đẩy con người ta lại với nhau, rồi lại đẩy ra xa, chỉ mong con người đừng sống trong vô thức mà quên đi, đến khi muộn màng lại không cách nào xua đi nỗi nhớ, tự nuôi ý nguyện tìm lại được nhau trong vô vọng.
——————————————————-